Cô giáo Phương 2 – 17
Mục lục
- Phần 1
- Phần 2
- Phần 3
- Phần 4
- Phần 5
- Phần 6
- Phần 7
- Phần 8
- Phần 9
- Phần 10
- Phần 11
- Phần 12
- Phần 13
- Phần 14
- Phần 15
- Phần 16
- Phần 17
- Phần 18
- Phần 19
- Phần 20
- Phần 21
- Phần 22
- Phần 23
- Phần 24
- Phần 25
- Phần 26
- Phần 27
- Phần 28
- Phần 29
- Phần 30
- Phần 31
- Phần 32
- Phần 33
- Phần 34
- Phần 35
- Phần 36
- Phần 37
- Phần 38
- Phần 39
- Phần 40
- Phần 41
- Phần 42
- Phần 43
- Phần 44
- Phần 45
- Phần 46
- Phần 47
- Phần 48
- Phần 49
- Phần 50
- Phần 51
- Phần 52
- Phần 53
- Phần 54
- Phần 55
- Phần 56
- Phần 57
- Phần 58
- Phần 59
- Phần 60
- Phần 61
- Phần 62
- Phần 63
- Phần 64
- Phần 65
- Phần 66
- Phần 67
- Phần 68
- Phần 69
- Phần 70
- Phần 71
- Phần 72
- Phần 73
- Phần 74
- Phần 75
- Phần 76
- Phần 77
- Phần 78
- Phần 79
- Phần 80
- Phần 81
- Phần 82
- Phần 83
- Phần 84
- Phần 85
- Phần 86
- Phần 87
- Phần 88
- Phần 89
- Phần 90
- Phần 91
- Phần 92
- Phần 93
- Phần 94
- Phần 95
- Phần 96
- Phần 97
- Phần 98
- Phần 99
- Phần 100
- Phần 101
- Phần 102
- Phần 103
- Phần 104
- Phần 105
- Phần 106
- Phần 107
- Phần 108
- Phần 109
- Phần 110
- Phần 111
- Phần 112
- Phần 113
- Phần 114
- Phần 115
- Phần 116
- Phần 117
- Phần 118
- Phần 119
- Phần 120
- Phần 121
- Phần 122
- Phần 123
- Phần 124
- Phần 125
- Phần 126
- Phần 127
- Phần 128
- Phần 129
- Phần 130
- Phần 131
- Phần 132
- Phần 133
- Phần 134
- Phần 135
- Phần 136
- Phần 137
- Phần 138
- Phần 139
Gã khùng dắt cô đi chút xíu nữa thì bắt đầu thấy ánh sáng le lói từ con đường lộ. Lúc gã khùng đưa cô ra gần đến mặt đường, cô ngẫm nghĩ tý rồi nói với gã:
– Thôi… đến đây được rồi… anh quay về đi…
– Sao vậy… chưa ra đến đường mà?
– Cũng gần tới rồi… anh quay về đi… tui tự đi từ đây được rồi…
– Hay là… tui núp ở đây cho… không ai thấy đâu… rồi cô đi xong… thì tui về…
– Ừ… thôi vậy cũng được…
Phương lấy tay che che đỡ cái cơ thể trần truồng của mình, rồi vạch đám cỏ cao vút đi ra mặt đường. Giờ trời tối thui, có vài ngọn đèn le lói thôi Phương nhìn không rõ, nhưng cũng nhớ nhớ chỗ này nhìn hao hao giống con đường bờ bao mà Thắng đã chở cô. Đi ra đường trong tình cảnh trần truồng thế này thiệt ngại chết được, nhưng Phương biết làm thế nào nữa bây giờ.
Phương đứng chờ trên con đường vắng tanh một chút thì từ phía xa cũng có ánh đèn rọi lại, coi kiểu hình như là một chiếc xe máy đang chạy tới. Thấy có xe chạy lại, cô mới ra hiệu cho gã khùng núp đi rồi đứng đó vẫy vẫy xe máy. Phương đứng khum khum, một tay che bớt bầu vú, tay kia thì vẫy xe, chỗ hạ bộ không lông trống trơn cô đành để tơ hơ đó vì không còn có gì che chắn được nữa rồi.
Chiếc xe máy ngược chiều kia chạy cũng nhanh nhưng đến khi ánh đèn rọi trúng cái dáng trần truồng của Phương thì phải thắng cái kít… kiểu như gấp gáp lắm. Ánh đèn rọi thẳng mặt Phương làm cô nhìn không được gì cả, đành chỉ còn biết lấy một tay che đỡ vú, tay kia che ngay lồn rồi ngần ngại tiến lại. Một người đàn ông đang lái xe, hai mắt trân trân nhìn trân trân khi Phương tiến lại. Mãi đến khi cô cất tiếng thì ông ta còn chưa tin những gì mình đang thấy nữa:
– Anh ơi… cứu… cứu…
Cái dáng của Phương lúc này thực sự rất thu hút, rất kích dục, ai nhìn vào cũng phải muốn lọt tròng té nổ luôn ấy chứ. Người đàn ông kia mặc cho Phương lắp bắp van xin cầu cứu, hai mắt ông ta cứ dán chặt khắp người cô, rồi trong thoáng chốc như chợt nhớ ra điều gì, ông ta chỉ vào Phương rồi nói:
– Cô… cô là người cậu kia đang tìm phải không?
Phương thắc mắc hỏi:
– Ai… anh nói ai vậy?
– Thì nãy tui chạy ngang chỗ trại giam… thấy có mấy người công an… với người thanh niên… đang tìm kiếm… tui hỏi thì họ nói tìm một cô gái… bị mất tích… phải cô đúng không?
Nghe kiểu ông này kể, Phương đoán chắc là Thắng nên gật đầu lia lịa. Cô nói:
– Anh chở em lại đó với… cứu em với…
– Được rồi… lên xe tui chở cho…
Người đàn ông quay xe lại, để Phương rón rén ngồi sau rồi chạy đi. Lúc chiếc xe máy rời đi, cô quay mặt lại chỗ bụi cỏ gã khùng đang núp để xua tay biểu gã đi đi, đừng núp đó nhìn mình nữa. Cô và gã ráng mắt nhìn nhau thật lâu đến khi khuất bóng thì mới thôi.
Trên đường chở Phương lại chỗ Thắng, người đàn ông kia cứ hỏi cô miết:
– Đã xảy ra chuyện gì vậy… Bộ cô bị… bị người ta… hiếp phải không?
Tình cảnh này, Phương còn biết dấu đi đâu nữa, đành ấp úng gật gật đầu. Ông kia tiếp:
– Biết ngay mà… có phải là cái tụi tù ở trong trại nó làm không?
– Sao… sao anh biết… lúc nãy… anh nghe được ở chỗ kia hả?
– Không phải… tại tui đoán mò thôi… lúc ở chỗ anh chàng kia… mấy thằng công an trại giam nó ngăn… đâu cho tui lại gần hỏi han gì đâu… nghe cậu kia la lớn tui mới biết đó chứ… cái tụi tù tội này… đang bị vậy mà còn không sợ… lúc thả tụi nó ra ngoài lao động… toàn chọc ghẹo con gái nhà lành không hà… dân xung quanh ai cũng sợ hết á…
Phương mới nghe người đàn ông này nói còn thấy sợ, hỏi sao dân xung quanh khi này chẳng ai khiếp đảm tụi này. Cô hỏi:
– Vậy mấy người công an ở đây không làm gì hết hả anh?
– Tụi nó hả… cũng không biết nữa… làm như có thông đồng với tụi tù hết hay sao á… tụi nó bao che dữ lắm… tui nghĩ chắc tụi nó ém thông tin… vì thành tích đó mà…
Ông ta đang nói tới đây thì chợt thắng xe cái éc, làm Phương phải nhào tới luôn. Ông ta chỉ chỉ về phía xa xa, rồi nói:
– Kìa… phải anh chàng kia là bạn của cô không?
Ở phía tay ông ta chỉ, Phương thấy chỉ có mình Thắng, anh chàng đang ngồi bên vệ đường với vẻ mặt khá hoang mang, gương mặt thì ngó láo liên. Phương nhận ra Thắng thì mừng lắm.
– Đúng rồi anh… bạn em đó…
Người đàn ông rồ xe chút nữa là dừng lại chỗ Thắng. Nhận ra Phương đang ngồi trần truồng sau lưng xe máy, Thắng vội vã cởi áo mình ra trùm lại che bớt cho cô. Cậu ta có vẻ tức giận lắm, vội nói rất lớn tiếng:
– Để Thắng đi báo công an bắt hết bọn khốn nạn chúng nó.
Phương nghe Thắng nói vậy, chợt nhớ lời người đàn ông này nói, vội ngăn lại:
– Đừng Thắng… đừng làm lớn chuyện…
– Sao… sao vậy Phương?
– Phương… Phương xấu hổ lắm!!!
Phương mắc cỡ nói lí nhí, tựa vào vai Thắng. Người đàn ông kia nghe vậy, lúc quay đầu xe định đi cũng nhắn nhủ lại cả hai:
– Uhm… không có chuyện gì là mừng rồi… thôi về đi… báo công an chi cho phiền phức nữa… rồi làm được gì tụi nó… tụi nó cũng là dân tù tội rồi… sợ ai nữa chứ…
Vừa nói, ông ta vừa chạy xe đi khuất, chỉ còn lại cặp đôi đứng ôm ấp, che cho nhau giữa đêm khuya tăm tối. Phương run rẩy nói:
– Thắng… chở Phương về đi… Phương sợ…
Thắng nghe vậy vội rối rít lên xe, cả hai tiếp tục cuộc hành trình về lại Thứ Mười Một. Đường khuya về vắng tanh, Phương ngồi sau xe ôm sát lấy Thắng. Dù cậu ta để mình trần, nhưng Phương ôm sát hơi khuất nên có xe nào đó chạy ngang cũng không để ý lắm. Thắng kể lại lúc đó cậu ta đánh nhau với tụi tù kia, rồi có công an lại ngăn nên họ lủi đi mất hết.
Thắng đi tìm Phương miết mà không thấy đâu. Phương thấy Thắng cũng không rõ mọi chuyện nên quyết định dấu cậu ta. Cô nói bị đám kia xé quần áo, nhưng may mắn bỏ chạy được. Cô lủi dưới ruộng, dưới mương lẩn trốn nên tụi kia tìm không ra. Thắng ngờ ngợ cũng chưa tin lắm nhưng không dám hỏi rõ Phương, chỉ nghe cô bảo sao thì nghe vậy.
Lúc cả hai về đến Thứ Mười Một thì trời cũng đã tối. Thắng đưa Phương đến cổng, để cô tự mình đi lên phòng. Lúc Phương đi, Thắng gọi với cô lại, nói:
– Phương… cho Thắng xin lỗi nha…
Phương ngạc nhiên, hỏi:
– Chuyện gì… sao Thắng xin lỗi…
– Thì chuyện này giờ… làm Phương phải hoảng sợ…
– Thôi… Phương không sao đâu… Thắng đừng nghĩ vậy… mọi chuyện… dù sao cũng là tai nạn thôi mà… Thắng đừng bận tâm… mà…
– Sao vậy Phương…
– Chuyện này… Phương xấu hổ lắm… không muốn để ai biết hết…
– Ờ… không sao đâu… hồi chiều Thắng cũng chưa gọi cho ai biết hết… chỉ có hỏi thăm mấy người vòng vòng ở đó thôi hà…
– Thôi… càng ít người biết càng tốt… Phương sợ… xấu hổ lắm…
– Thắng hiểu rồi… thôi Phương về nghĩ đi… dù sao… cũng cho Thắng xin lỗi nhé!
Nói xong, cậu ta lên xe bỏ chạy đi mất. Phương chưa kịp lên phòng, còn nấn ná đứng đó nhìn cái dáng của Thắng chạy đi. Người đâu gì mà thiệt tình hết sức, Phương có đuổi đâu mà cứ vội vã… hễ chút xíu là đòi về… giờ lên phòng Phương uống miếng nước thì có sao đâu cơ chứ!