Cô giáo Phương 2 – 52
Mục lục
- Phần 1
- Phần 2
- Phần 3
- Phần 4
- Phần 5
- Phần 6
- Phần 7
- Phần 8
- Phần 9
- Phần 10
- Phần 11
- Phần 12
- Phần 13
- Phần 14
- Phần 15
- Phần 16
- Phần 17
- Phần 18
- Phần 19
- Phần 20
- Phần 21
- Phần 22
- Phần 23
- Phần 24
- Phần 25
- Phần 26
- Phần 27
- Phần 28
- Phần 29
- Phần 30
- Phần 31
- Phần 32
- Phần 33
- Phần 34
- Phần 35
- Phần 36
- Phần 37
- Phần 38
- Phần 39
- Phần 40
- Phần 41
- Phần 42
- Phần 43
- Phần 44
- Phần 45
- Phần 46
- Phần 47
- Phần 48
- Phần 49
- Phần 50
- Phần 51
- Phần 52
- Phần 53
- Phần 54
- Phần 55
- Phần 56
- Phần 57
- Phần 58
- Phần 59
- Phần 60
- Phần 61
- Phần 62
- Phần 63
- Phần 64
- Phần 65
- Phần 66
- Phần 67
- Phần 68
- Phần 69
- Phần 70
- Phần 71
- Phần 72
- Phần 73
- Phần 74
- Phần 75
- Phần 76
- Phần 77
- Phần 78
- Phần 79
- Phần 80
- Phần 81
- Phần 82
- Phần 83
- Phần 84
- Phần 85
- Phần 86
- Phần 87
- Phần 88
- Phần 89
- Phần 90
- Phần 91
- Phần 92
- Phần 93
- Phần 94
- Phần 95
- Phần 96
- Phần 97
- Phần 98
- Phần 99
- Phần 100
- Phần 101
- Phần 102
- Phần 103
- Phần 104
- Phần 105
- Phần 106
- Phần 107
- Phần 108
- Phần 109
- Phần 110
- Phần 111
- Phần 112
- Phần 113
- Phần 114
- Phần 115
- Phần 116
- Phần 117
- Phần 118
- Phần 119
- Phần 120
- Phần 121
- Phần 122
- Phần 123
- Phần 124
- Phần 125
- Phần 126
- Phần 127
- Phần 128
- Phần 129
- Phần 130
- Phần 131
- Phần 132
- Phần 133
- Phần 134
- Phần 135
- Phần 136
- Phần 137
- Phần 138
- Phần 139
Trời giờ cũng khuya rồi, khu Đạt ở trọ cũng thưa vắng, hàng quán không nhiều, nhưng cậu biết ở gần đây có xe hủ tiếu gõ, chắc giờ này còn bán. Đạt đi bộ một đoạn thì tới chỗ xe đẩy, thấy chỉ có một cậu thanh niên đen đen đang đứng xớ rớ thì bèn hỏi:
– Còn bán không?
Cậu kia cười vui vẻ, gật đầu:
– Đang dọn dẹp rồi… nhưng còn một tô cuối…
– Hên quá… vậy lấy nghen…
Cậu kia múc một tô đầy còn nghi ngút khói cho Đạt… cậu ta xì xụp ngồi ăn. Vừa ăn, Đạt vừa tranh thủ hỏi chuyện:
– Ủa… cái ông già già đâu rồi?
– Anh hỏi ông chủ hả… ổng đang đi thâu tiền…
– Hổm thấy bán khuya lắm mà… sao hết sớm vậy?
– Hổng biết nữa… nhằm bữa nay bán đắt thôi…
Nói chuyện mấy câu với người thanh niên kia, vô tình Đạt quan sát cậu ta một chút. Cậu này không ở trần, nhưng mặc cái áo thun phong phanh… nhìn tướng cũng cao ráo. Đột nhiên, Đạt nảy ra một ý trong đầu, mắt cậu ta sáng rỡ, Đạt hỏi:
– Ê… ông… ông là người Miên phải không?
Cậu thanh niên kia gật đầu nhưng vẫn cặm cụi dọn dẹp. Đạt tiếp:
– Tui ở Miệt Thứ… ông ở đâu…
– Sóc Trăng…
Cậu người Miên kia hơi kiệm lời, Đạt hỏi sao thì nói vậy nên mới hỏi có mấy câu thôi mà đã hơi mất hứng… không biết phải nói gì tiếp. Nhưng may sao, tự dưng cậu ta hỏi Đạt:
– Ông lên đi thi Đại Học phải không?
– Đúng rồi… sao biết hay vậy?
– Thì mấy ông ăn ở đây hổm rày… biết mà…
Nghe vậy Đạt cười. Đúng là mấy hôm thi, có khi cả bốn đứa ăn khuya, kéo nhau ra đây ăn cũng vài lần. Lúc đó quả tình không để ý gì đến cậu người Miên phụ việc này nên không nói chuyện với cậu ta… ai dè… cậu ta cũng có chú ý…
– Ủa… thi xong rồi sao chưa dìa! – Cậu ta hỏi tiếp…
– Tranh thủ… ở chơi mấy bữa… rồi dìa sau…
– Hihi… tranh thủ du hí lên Sài Gòn du hí với bạn gái ha…
Đạt nghe vậy thì cười, ngưng ăn luôn rồi nói:
– Ở chơi thôi… chứ tui làm gì có bạn gái…
– Xạo quá đi cha… nãy mới thấy ông chở nhỏ nào ngang đây… mặc đồ ‘mát mẻ’ quá chừng…
Đạt ngớ người ra, cậu ta phụ bán hàng ở đây, quả nhiên không gì qua mắt được cậu ta hết. Thấy cậu chuyện có phần lý thú. Đạt nói tiếp:
– Cổ đó hả… không phải bạn gái tui đâu… cô của tui đó… cô giáo tui đó…
– Thôi đi… đừng nói bậy… cô giáo gì ăn mặc hở hang quá… còn ôm nhau sát rạt…
– Ờ thì… tại tụi tui thân… có sao đâu… với lại… giờ này đâu có dạy học… cổ mặc vậy cho mát.
– Thôi… tui không tin đâu… bạn gái ông thì nói đại đi…
Đạt muốn nói chuyện thêm với cậu ta nữa, nhưng giữa chừng ông già chủ quán về. Cậu ta phải đứng lên dọn dẹp phụ ông chủ nữa nên không nói thêm gì được. Đạt ăn xong, đứng dậy thong thả đi, nhưng vẫn không đi thẳng về phòng trọ mà đứng ở một chỗ, lặng lẽ quan sát cái xe hủ tiếu. Cậu người Miên phụ ông già lau rửa, dọn dẹp chút xíu nữa là xong. Lúc cậu ta phụ ông già đẩy xe đi ngang, Đạt vẫy vẫy cậu ta lại. Hơi ngạc nhiên, nhưng cậu ta vẫn chạy lại chỗ của Đạt, để một mình ông già chầm chậm đẩy xe đi trước:
– Gì vậy? – Cậu ta hỏi Đạt…
Đạt nhìn quanh rồi hỏi cậu ta:
– Nè… tui hỏi thiệt… ông thấy… cô giáo tui… đẹp không?
– Trời đất… giờ này hỏi chuyện đó chi vậy?
– Thì cứ trả lời tui đi…
– Ờ… thì đẹp… trắng…
– Tướng nhìn ngon lắm phải không?
Cậu ta gật đầu, cười cười. Cậu ta xua tay nói:
– Hỏi chi chuyện đó giờ này… vậy cha nội…
Đạt nhìn quanh lần nữa, rồi hào hứng đề nghị:
– Có muốn chịch cổ không?
Cậu người Miên nghe xong trợn tròn mắt… nhưng hỏi lại:
– Chịch… là gì…
– Ông ở đâu mà ngu vậy… chịch là chơi… là đụ… đó… không biết sao?
– Trời… nói thiệt hay nói chơi vậy?
– Mặt tui nhìn giống nói chơi lắm hả?
Cậu ta ngần ngừ, xong lại nói:
– Thôi… tui không có tiền chơi đâu…
– Ê… giỡn mặt hả… tui đâu có biểu ông trả tiền đâu…
Cậu người Miên kia có vẻ vẫn không tin, cậu ta xua tay, định bỏ đi:
– Thôi… ông đừng chọc tui nữa…
Thấy vậy, Đạt nắm tay cậu ta lại, nghiêm túc nói:
– Cái này nói thiệt đó… tui cũng chịch cổ nãy giờ nè… giờ cổ thấy buồn buồn nên muốn rủ ai đó chơi chung nữa… thấy tướng ông cũng ngon… nên tui mới hỏi… chơi không?
– Sao ông nói là cô giáo ông…
– Bộ cô giáo không chịch được sao…
Nghe vậy cậu ta mới im lặng. Đạt kéo vai cậu ta lại hỏi:
– Sao hả… chơi không…
– Nhỏ đó… à không… cô đó hả… lúc nãy chạy ngang… tướng nhìn ngon quá trời… ai mà không ham… nhưng ông nói thiệt không đó… có xí gạt tui không đó…
– Không có đâu… không tin thì đi theo tui về…
Vừa nói Đạt vừa nắm tay cậu ta kéo đi. Nhưng cậu ta nói:
– Không được… tui phải phụ ông già đẩy xe về cái đã…
– Đụ má… rủ chơi gái miễn phí mà chê hả cha nội…
– Tui không chê… nhưng… tui bận thiệt… hay là vậy… cho tui khoản 15 phút sau… tụi quay trở lại… được không?
– Uhm… thôi cũng được… vậy tui về đó chờ… lát ông quay lại chỗ khi nhà trọ của tui đó… cứ đi lên tầng trên… thấy duy nhất có một phòng còn sáng đèn… thì gõ cửa… tui mở cho…
– Ừ… vậy chờ tui nha… đừng gạt tui nha…
– Uhm… tui chờ… mà thôi để ông đỡ ngại… lát lại đó mang theo chút nước ngọt, hay đồ ăn gì đó đi… được không?
– Được… chuyện nhỏ…
Đạt đứng đó nhìn cậu người Miên kia chạy đi theo ông già. Cậu ta thầm nghĩ dù sao hay không bằng hên… cái thằng Miên kia tướng ngon… cao ráo vậy… chắc cũng được lắm… bảo đảm Phương sẽ thích cho coi. Xong đâu đó, Đạt mới chạy về phòng…