Không lo lắng – 7

Mục lục

Theo dự kiến, chuyến đi của Thủy lần này phải mất mười ngày đến nửa tháng mới xong hết tất cả công việc. Lại còn bàn giao kế hoạch sắp tới cho các chi nhánh cho nên chưa biết đến khi nào mới có thể xong việc trở về công ty. Lòng tôi cứ canh cánh lo Thủy với lão bạn của giám đốc hói mập. Cứ đến khuya là tôi gọi cho Thủy để kiểm tra, nhưng mấy ngày Thủy luôn không bắt máy làm cho tôi sốt ruột đứng ngồi không yên. Thủy cũng chẳng thèm nhắn tin hay trả lời điện thoại gì cả làm cái sự cuống cuồng đó của tôi ngày một trở nên rõ nét hơn. Công việc cứ xuất hiện sai lầm liên tục, cái lão trưởng phòng thấy tôi như thế liên tục nhắc nhở tôi. Lão bảo tôi về nghỉ cho đỡ căng thẳng vì tưởng là tôi bí trong việc triển khai ý tưởng mới. Nhưng lão có ngờ đâu tôi đang điên vì “chuyện kia”. Đã một tuần rồi tôi ăn không ngon ngủ không yên, làm việc thì y chang thằng nhân viên vừa mới vào nghề, lóng nga lóng ngóng. Dù đã cố gắng tập trung nhiều nhưng công việc của tôi gần tuần này chỉ nằm ở mức… “tạm chấp nhận được, cần cố gắng nhiều” mà thôi. Chán nản, tôi bước ra cửa công ty tính đi sang bên đối diện uống ấm trà cho thoải mái và thư giãn đầu óc. “Ting” một tiếng, chuông điện thoại báo đã đến giờ nghỉ trưa của nhân viên. Mỗi ngày tôi thường ra ngoài trước giờ nghỉ trưa vài phút cho thoải mái. Hôm nay tưởng thay đổi, hóa ra vẫn như mọi ngày, chẳng sai một phút. Ngán ngẩm lắc đầu, tôi bước từ từ qua đường. Điện thoại reo lên, tôi giơ lên nhìn, hóa ra là Thủy gọi cho tôi. Mừng như bắt được vàng, tôi vội vã nghe máy rồi hỏi luôn một mạch đầy gấp gáp “em đang ở đâu? Làm gì? Ăn trưa chưa? Công việc như thế nào? Khi nào về? Có thu xếp ổn thỏa được không? Có….” “làm gì mà sốt sắng thế hả ông nỡm?” Thủy cắt lời tôi ngay lập tức. “Bản mặt của anh lúc này chắc đang ngộ lắm đấy. Nhìn kìa, áo quần thì nhếch nhác, không chịu là đi cho nó thẳng thớm lại để nhăn nheo. Còn cả cravat nữa kìa, lệch qua hết một bên rồi còn gì? Đi đứng thì lóng nga lóng ngóng, dấu dấu diếm diếm. Định đi uống trà giải khuây chứ gì!?” Tôi chưng hửng đứng lại giữa đường, vài cái xe ô tô đi qua trước mặt, thằng lái xe thò đầu ra chửi “làm cái đéo gì thế hả cha nội? Muốn chết hử”. Nhưng tôi nào nghĩ được vấn đề gì đâu, trong đầu tôi bây giờ đang tự hỏi là Thủy đang ở đâu mà biết tôi như thế này? Tôi định hỏi lại nhưng mà Thủy đã cúp máy rồi. Thở dài, tôi bước vào quán cà phê phía trước rồi ngồi phịch xuống ghế, lim dim mắt cho bình tĩnh lại. Cô phục vụ đi tới “anh dùng gì ạ?” Tôi ngập ngừng chưa biết trả lời thế nào thì nghe thấy một giọng nói nhẹ nhàng “Có trà Ô Long không em? Có thì cho anh ấy một ấm. Còn nếu không thì cho anh ấy một ly Lipton đào không đường. Tính tiền vào bàn chị luôn nhé!!” Tôi giật mình ngấc đầu lên. Thủy đứng trước mặt tôi nhẹ nhàng chỉ dẫn cho cô bé phục vụ rồi nhìn lại tôi và mỉm cười “anh làm ơn bỏ ngay cái bản mặt bí xị đó đi cho em nhờ, ông nỡm à!!”. Tôi thẫn thờ, không hiểu sao Thủy có thể hoàn thành nhiều việc trong thời gian sớm như vậy. Đợi Thủy ngồi xuống, tôi bắt đầu hỏi dồn dập nhưng Thủy không nói gì mà chỉ mỉm cười với tôi. Thấy tôi sốt ruột hỏi nhưng chẳng được gì, đợi tôi im lặng chờ đợi, Thủy mới từ tốn trả lời. “Bạn của lão hói mập chính là một người em quen. Anh ấy giúp em làm tất cả những thứ còn lại. Đơn giản thế thôi!” “Thế còn…?” Tôi nghi ngờ hỏi lại, không quên những gì lão hói mập vừa mới nói không lâu trước đó. “Chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Đơn giản chỉ là ông bạn tốt giúp em, thế thôi!” Thủy trả lời một cách tỉnh bơ rồi khoát tay vẩy vẩy trước mặt. Tôi cũng chỉ biết mỉm cười mà lắc đầu thôi. Không ngờ mọi chuyện được giải quyết nhanh chóng đến thế. “ông nỡm à! Em không để cho anh có cơ hội đày đọa em như hôm trước đâu, đừng có mà tưởng tượng nữa đi!” Thủy khanh khách cười nhìn tôi đầy trêu chọc.

Tôi ngượng ngùng. Thủy nói tiếp : “đồ đạc em đang để trong công ty. Lát nữa em vào bàn giao công việc rồi chiều anh mang về giúp em luôn nhé!” Tôi đồng ý, rồi chúng tôi ngồi nói chuyện về lần công tác vừa rồi. Đang nói chuyện giang dở, một cặp đôi bước từ ngoài vào quán, Thủy vẫy tay “êu Hương, mày đi đâu đấy!?” Người con gái đối diện nhận ra Thủy rồi cũng nhảy cẫng lên vui sướng “Lâu ngày mới gặp mày nha! Cái con khỉ này, từ ngày lấy chồng đến giờ chẳng chịu nhắn tin gọi điện gì cả, cứ như tất cả dành cho chồng mày ấy! Ghen thí mồ!” Rồi hai người ngồi xuống cùng chúng tôi. Hương nhìn tôi thân thiện, nhưng nhanh chóng chuyển qua thành ánh mắt nghi ngờ. “anh đây là…” “Đây là phó phòng marketing công ty tao, đồng thời cũng là bạn của lão chồng tao” Thủy nhanh trí mau miệng giới thiệu. “Thế mày đi đâu mà lạc qua đây!?” Không chờ cho Hương nói tiếp, Thủy lái câu chuyện chuyển sang bên phía Hương. “Tao có công việc gần đây, tiện thể ghé qua đây ngồi uống cà phê. Tính ngồi xong gọi cho mày, nào ngờ…. . Rồng đến nhà tôm mà bị tôm bắt gặp trước nhá!!” Hương giở giọng pha trò, rồi hai người cùng cười vang. Qua cuộc nói chuyện tôi biết Hương là bạn khá thân với Thủy và hiện đang làm cùng công ty với Dũng. Qua quan hệ cho nên Hương giới thiệu Dũng cho Thủy, nào ngờ hai người yêu nhau rồi trở thành vợ chồng. Hương cũng quá bất ngờ. “mày sướng nhá, có được ông chồng chiều vợ hết sức mình nhá!” Hương lém lỉnh liếc xéo Thủy một cái rồi giở giọng ghen tị. “Chiều cái gì mà chiều. Ổng mà không chiều tao, tao thiến!” Thủy nháy mắt đáp trả. “Chứ gì nữa. Ai đời đi công tác xong lần nào cũng xin công ty thêm 1 ngày để thăm thú và mua quà cho vợ. Tao chưa thấy ai yêu nghề nhưng mà cũng yêu vợ say đắm như chồng mày đâu đấy!” Thủy mỉm cười hạnh phúc. Thực lòng, tuy Dũng có cái tính khá cục mịch, nói năng không được lươn lẹo như dân marketing như Thủy nhưng được cái thật người. Tuy luôn phải đi kiểm tra chất lượng các công trình nhưng ngoài công việc luôn luôn nghĩ tới vợ đầu tiên, luôn có quà cho vợ mỗi khi đi công tác về. * * * * Tan sở, tôi chất đồ của Thủy lên xe rồi đưa Thủy về tận nhà. Hôm nay đường tắc vì có vụ tai nạn, về đến nhà thì trời đã chập choạng tối. Bước xuống xe, Thủy thấy đèn nhà ngoài sáng mà trong nhà thì tối om, không biết là ăn trộm hay có chuyện gì. Nhanh chóng, Thủy mở cửa ra và bước vào. Trước mắt Thủy là một không gian lãng mạn đến không ngờ. Chiếc bàn ăn với hai cây nến to để ở hai đầu, chai rượu vang đặt giữa bàn, hai bên còn có hai cái ly rượu. Ánh đèn ở dưới bếp sáng trưng, giọng Dũng đang ca lên vui vẻ còn phòng khách thì tối om, chỉ có ánh sáng leo lét của hai cây nến đang cháy dở. “Anh!!!” Thủy hét lên rồi giẫm chân thình thịch tại chỗ. Dũng hối hả chạy ra tưởng có chuyện gì. Khi nhận ra vợ mình đang giậm chân giận dỗi, Dũng bước vội đến ôm Thủy vào lòng rồi vuốt ve đầu Thủy. Thủy đẩy người Dũng ra xa rồi phụng phịu một mình “ứ chơi với anh đâu. Về lúc nào mà cũng không thèm báo người ta một tiếng, làm người ta chờ mỏi mòn!” “Anh xin lỗi, anh hoàn thành trước tiến độ nên về ngay với em này! Lúc chiều anh gọi điện lên phòng làm việc, họ bảo em vừa mới về, vậy nên…” Dũng bối rối trước cử chỉ giận dỗi yêu thương của vợ. Chẳng biết làm gì ngoài việc đứng thần người ta, hai tay đan chéo vào nhau đầy lo lắng. “em ghét anh!” – Thủy xù lên một tiếng rồi đi thẳng vào phòng. Dũng nói với theo “anh bỏ hoa hồng vào bồn rồi đấy, em lên tắm rửa sạch sẽ rồi xuống ăn cơm với anh. Hôm nay anh nấu món ngon lắm!” Rồi Dũng quay qua cám ơn tôi đã đưa vợ Dũng về tận nhà, mời tôi ở lại ăn cơm cùng. Tôi đáp lại đầy vẻ trách móc: “Nhìn mày chuẩn bị có 2 người thế này, bố thằng nào mà dám ở lại đây hử!? Mày lo lên tắm cùng vợ mày đi, tao nghe bộ mày sốt ruột lắm rồi đấy!!” Rồi tôi cười hè hè và quay lưng đi ra xe. Chợt nhớ ra, tôi quay lại phang tiếp câu chí mạng “làm nhẹ nhẹ thôi ông tướng, kẻo sập giường thì chỉ khổ thân bọn thợ mộc bây giờ!” Dũng nhìn theo, không quên phán một câu “cái thằng này, mày đúng là…”

Tất cả để lại sau lưng tôi. Tôi yên tâm ra về khi thấy gia đình Thủy yên tấm hạnh phúc. Đêm đó là một trong những đêm tôi ngủ ngon nhất khi bước chân về Việt Nam