Quyến rũ anh rễ – 11
title: ‘Bị chị gái biết gian tình’
Cuối cùng, Annie không thể nói một lời với Tạ Chất Sâm, nhưng thay vào đó, nhìn thấy người phụ nữ mà anh cẩn thận bảo vệ và vẻ mặt lạnh lùng xem như không thấy của Tạ Chất Sâm.
Với dáng người nhỏ nhắn, chiếc cổ trắng như ngọc, mái tóc dài đen mượt, mặc dù không nhìn rõ mặt người phụ nữ nhưng Annie cực kỳ chắc chắn rằng người trong vòng tay của Tạ Chất Sâm không phải là Nhiễm Phỉ.
Có vẻ như chiếc vòng cổ mà Tạ Chất Sâm đặt ở chỗ cô ta không phải dành cho Nhiễm Phỉ? Xem ra, cái gọi là trai tài gái sắc, vợ chồng ân ái cũng chỉ là giả?
Nhìn cảnh tượng trước mắt, khóe môi Annie cong lên một đường cong tuyệt đẹp, có vẻ như không cần cô ta cạy góc tường cũng đã có người làm thay cô ta sao?
Annie nở nụ cười thật đẹp, đôi mắt xanh biếc lấp lánh, bấm điện thoại rồi trong giây tiếp theo Annie đã gửi bức ảnh cho Nhiễm Phỉ, một giây sau, điện thoại của Nhiễm Phỉ đã có tin nhắn báo hình ảnh mới nhất.
Tạ Chất Sâm đưa Nhiễm Nhiễm về căn hộ, ngay sau đó nhận được cuộc gọi từ Nhiễm Phỉ, hai người hẹn gặp nhau ở một quán cà phê.
Âm nhạc thanh tao nhẹ nhàng lặng lẽ trôi chảy.
Trong quán cà phê, Nhiễm Phỉ mặc trang phục công sở vừa đang uống cà phê trên tay trong khi xem ảnh trên điện thoại di động.
Trong bức ảnh, người đàn ông cao lớn, anh tuấn với nụ cười dịu dàng hiếm có trên khuôn mặt nghiêm nghị, trong vòng tay của anh là một người phụ nữ nhỏ nhắn đang ghé đầu vào trên vai. Nhiễm Phỉ chỉ cần liếc mắt nhìn đã biết rõ thân phận người kia.
Em gái và chồng của cô ta đã sớm qua lại với nhau mà cô ta không hề biết gì? Nhiễm Phỉ ngây người, cho đến khi bên tai truyền đến một giọng nói lạnh lùng, Nhiễm Phỉ mới ngẩng đầu lên.
“Anh đã đến rồi …” Nhiễm Phỉ nhìn Tạ Chất Sâm trước mặt, trên mặt nở nụ cười, “Anh muốn uống gì?”
“Không cần, có chuyện gì cô cứ nói thẳng, cô tìm tôi chắc chắn có việc gì đó.” Giọng điệu của Tạ Chất Sâm lạnh lùng, như thể người mà cô quen thuộc trước mặt chỉ là một người xa lạ.
“Chất Sâm …” Đôi mắt của Nhiễm Phỉ đỏ bừng, mặc dù trong mắt người ngoài, cô là tổng giám đốc toàn năng của tập đoàn nhà họ Nhiễm, nhưng lúc này cô lại là một người phụ nữ hết sức bình thường.
“Cô Nhiễm, quan hệ giữa chúng ta không thân thiết như vậy.” Giọng điệu của Tạ Chất Sâm lạnh lùng, ánh mắt nhìn Nhiễm Phỉ có chút không hài lòng.
“Nhưng chúng ta đã kết hôn, chúng ta là vợ chồng.” Nhiễm Phỉ có chút kích động, giọng nói bén nhọn đột nhiên khiến cô ta mất đi sự bình tĩnh vốn có.
“Kết hôn?” Tạ Chất Sâm giận quá hóa cười, “Giữa chúng ta có quan hệ gì, cô là đương sự chẳng lẽ không rõ sao? Hay là để tôi kể lại từng việc mà cô đã làm để cô nhớ rõ một chút?”
“Tạ Chất Sâm…” Sắc mặt của Nhiễm Phỉ đột nhiên thay đổi, ngón tay đang nắm chặt tách cà phê tái nhợt. “Em đã nói, ngay từ đầu em không có làm chuyện bỏ thuốc với anh, trong cuộc hôn nhân này, em cũng là nạn nhân.”
“À …” Tạ Chất Sâm cười tủm tỉm, đôi môi mỏng gợi lên ý cười mỉa mai, “Không phải là cô làm nhưng cô im lặng, không phải sao?”
“Em …” Nhiễm Phỉ nhất thời không nói nên lời, cô muốn giải thích nhưng không biết nên bắt đầu từ đâu, bởi vì cô ích kỷ mà che giấu sự thật.
Thấy Nhiễm Phỉ không thể trả lời, Tạ Chất Sâm không có hứng thú tiếp tục, lúc này anh không còn kiên nhẫn và không muốn ở lại nữa nên đứng dậy rời đi.
Nhìn thấy Tạ Chất Sâm chuẩn bị rời đi, Nhiễm Phỉ cũng không quan tâm giải thích gì, lập tức nói ra những gì trong lòng, “Anh và Nhiễm Nhiễm có quan hệ gì?”
Tạ Chất Sâm ngừng lại bước chân, trên gương mặt bình tĩnh cũng không có kinh ngạc hay bối rối. “Là quan hệ mà cô thấy đấy.”
“Nó là em gái của em, Tạ Chất Sâm, anh không thể đối xử với em như vậy được!” Nhiễm Phỉ rơm rớm nước mắt, mặc dù đã chuẩn bị trước nhưng cô vẫn không thể chấp nhận được.
“Nhiễm Phỉ,” Tạ Chất Sâm có vẻ như đang cười, nhưng độ cong của khóe môi không chạm đến đáy mắt, “Đừng tự cho mình là đúng, cô nên biết thân phận của cô như thế nào.”
“Tạ Chất Sâm, anh không thể tuyệt tình như vậy được. Đôi ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên. Cho dù anh không có tình cảm với em thì anh cũng không nên đối xử với em như vậy!” Đôi mắt cô ta đỏ hoe khóc lóc kể lể.
“Chuyện giữa tôi và cô đã chấm hết từ lúc cô cùng mẹ tôi liên thủ bỏ thuốc.” Tạ Chất Sâm chế nhạo, đôi mắt sắc lạnh như băng đến mức rét thấu xương, “Bây giờ mẹ của tôi đã qua đời, mà mối quan hệ sai lầm của tôi và cô cũng nên kết thúc!”
“Tạ Chất Sâm! Không, anh không thể làm vậy với em!” Những lời của Tạ Chất Sâm dường như là lời nhắc nhở cuối cùng, điều này đã tàn nhẫn đập nát hy vọng cuối cùng của Nhiễm Phỉ. Cô ta bối rối muốn đứng dậy cản anh lại nhưng bị Tạ Chất Sâm từ tốn né tránh.
Nhiễm Phỉ loạng choạng và ngã xuống đất vì trọng tâm không ổn định, nhưng Tạ Chất Sâm không hề quan tâm và dần biến mất trước mắt Nhiễm Phỉ.