Quyến rũ anh rễ – 14
title: ‘Kết thúc tốt nhất và khởi đầu mới’
Cuộc hôn nhân kéo dài 3 năm giữa Nhiễm Phỉ và Tạ Chất Sâm cuối cùng cũng chấm dứt, nửa tháng sau, tại Cục dân chính, hai người đã đạt được thỏa thuận và cùng ký tên mình vào tờ đơn ly hôn.
Lúc này, Nhiễm Phỉ đã thông suốt sự thật, một tai nạn và cuối cùng chọn cách giải thoát bằng việc ly hôn, nhìn thấy Tạ Chất Sâm bảo vệ Nhiễm Nhiễm đang mang thai, nước mắt của Nhiễm Phỉ thoáng qua cuối cùng biến mất vào bóng lưng im lặng.
Sau khi mối quan hệ giữa Nhiễm Nhiễm và Tạ Chất Sâm bị bại lộ thì Nhiễm Nhiễm cũng không liên quan gì đến gia đình nhà họ Nhiễm nữa. Từ tên Nhiễm Nhiễm đổi thành Tiết Nhiễm, đó là một cuộc sống mới và một khởi đầu mới cho Nhiễm Nhiễm.
Hiện tại, Nhiễm Nhiễm đang sống trong một căn hộ cao cấp sang trọng do Tạ Chất Sâm mua. Không chỉ có vị trí đắc địa mà tầm nhìn cũng rất tuyệt vời. Cô có thể ngắm nhìn đường bờ biển mênh mông từ ô cửa sổ kính sát đất khổng lồ trong phòng khách.
Nhiễm Nhiễm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, tựa vào sau một cơ thể ấm áp và rắn chắc, hai bàn tay chồng lên nhau nhẹ nhàng đặt lên vùng bụng hơi phồng lên của Nhiễm Nhiễm. Tuy rằng cả hai đều im lặng không nói gì nhưng bầu không khí lại có vẻ ấm áp lạ thường.
“Nhiễm Nhiễm à, áo cưới của hôn lễ đã được giao đến rồi. Bây giờ em có muốn thử không?” Tạ Chất Sâm hôn lên mái tóc của Nhiễm Nhiễm đầy vẻ dịu dàng và ân cần, Nhiễm Nhiễm nghe xong liền gật đầu, kế tiếp cô được Tạ
Chất Sâm dẫn vào trong một căn phòng đặc biệt.
Chiếc váy cưới màu trắng được thiết kế tỉ mỉ đẹp đến mơ màng, đôi mắt của Nhiễm Nhiễm sáng ngời, bàn tay nhỏ bé chạm vào hạt châu trắng trong tay, nở cười ngọt ngào đầy mãn nguyện, “Cảm ơn anh …… Chất Sâm …”
Tạ Chất Sâm nở nụ cười trên khóe môi rồi anh nhẹ nhàng đưa tay lau đi nước mắt trên khóe mắt của Nhiễm Nhiễm, giọng điệu dịu dàng và cưng chiều, “Ngoan, đừng khóc mà.”
Nhiễm Nhiễm cười tươi như hoa, với sự giúp đỡ của Tạ Chất Sâm, Nhiễm Nhiễm đã khoác lên mình chiếc váy cưới mà cô sẽ không bao giờ quên được, vẻ đẹp quyến rũ của một người phụ nữ dường như bị đóng băng vào giây phút này, đó là niềm vui sướng của người vợ và xúc động của người mẹ.
Cô và anh cùng đứa bé sẽ được sinh ra trên đời về sau đều sẽ sống hạnh phúc, gia đình ba người của họ sẽ luôn hạnh phúc.
Vào ngày diễn ra hôn lễ của Tạ Chất Sâm và Nhiễm Nhiễm thì Nhiễm Phỉ đã lên máy bay đến Paris.
Chuyến bay dài hơn mấy chục tiếng đồng hồ, tuy rằng mệt mỏi, nhưng cũng có một loại hưng phấn cùng mong đợi, hoàn toàn muốn rũ bỏ quá khứ.
Với mái tóc ngắn gọn gàng đơn giản và trang phục giản dị thoải mái, Nhiễm Phỉ lúc này không còn là một đại tiểu thư cũng không cần phải gồng mình làm một người phụ nữ mạnh mẽ nữa và cũng không cần phải làm bản thân khó chịu.
Khi Nhiễm Phỉ kéo vali ra khỏi sân bay, cô chợt nghe thấy một giọng nam quen thuộc, quay đầu nhìn lại thì thấy Andis mặc quần áo nữ đang duyên dáng đi về phía cô.
“Andis?” Nhiễm Phỉ nhìn người bạn cùng phòng đại học từng du học nước ngoài này, sắc mặt lại biến hóa.
“Phỉ Nhi gặp bạn học cũ với dáng vẻ này lại làm tôi quá thương tâm rồi.” Andis mặc trang phục của nữ giới, nhưng lại bày ra một dáng vẻ kệch cỡm. Tác động lớn về mặt thị giác khiến Nhiễm Phỉ bất giác lùi lại mấy bước.
“Andis, tránh xa tôi ra …” Nhiễm Phỉ rất cực kỳ phản kháng với sự xuất hiện của Andis, nhất là khi nghĩ đến hành động vừa rồi của anh thì sắc mặt Nhiễm Phỉ càng trở nên không bình tĩnh, “Anh cái đồ đê tiện này, tránh xa tôi ra một chút. Đừng tưởng mặc đồ của phụ nữ thì có thể tiếp tục ngụy trang, tôi đã biết rõ thân phận của anh rồi!”
“Em biết cái gì?” Đôi mắt màu xanh lam của Andis chớp chớp, động tác vén tóc còn quyến rũ hơn cả phụ nữ.
Nhiễm Phỉ nhìn thấy mà ớn lạnh toàn thân, cô không phải đàn ông mà là một người phụ nữ bình thường, cho dù là dáng vẻ ăn mặc đẹp như vậy của Antis, cô cũng không thể động lòng, hơn nữa, người đàn ông này từng giả làm phụ nữ còn làm bạn cùng phòng với cô suốt hai năm ròng rã.
Khi nghĩ đến ký ức đó, Nhiễm Phỉ vừa xấu hổ vừa tức giận, “Andis, tên đàn ông chết tiệt này, tránh xa tôi ra một chút, tôi không muốn nhìn thấy anh, tôi cũng không biết anh.”
“Ôi, Phỉ Nhi à, mấy năm rồi không gặp, sao em lại trở nên thất thường như vậy, nên nhớ rõ là trước kia em đều gọi tôi là Annie-chan [*] đó …” Andes cố ý cao giọng thu hút sự chú ý của người khác.
[*] Cách gọi thân mật của người Nhật
Nhiễm Phỉ cảm thấy xấu hổ muốn kéo vali rời đi nhưng cô không biết rằng người đàn ông giả nữ kia lại không ngừng đuổi theo.
Chuyến đi tới Paris này có vẻ sẽ không hề yên bình rồi.