Quyến rũ anh rễ – 6

Mục lục

title: ‘Trên bàn cơm lạnh lẽo’

Một ngôi nhà rất rộng rãi, tinh tế và sang trọng.

Trên bàn ăn cơm nhà họ Nhiễm, Nhiễm Nhiễm không có cảm giác tồn tại, cô chỉ lẳng lặng ngồi một chỗ nhìn chằm chằm đồ ăn Tây vừa được người giúp việc dọn lên bàn.

Bầu không khí im lặng vẫn chưa bị phá vỡ cho đến khi giọng nói quen thuộc của Tạ Chất Sâm vọng vào tai cô, ánh mắt Nhiễm Nhiễm trở lại, ngẩng đầu lên nhìn anh như không có chuyện gì xảy ra rồi nhanh chóng thu hồi ánh mắt.

“Xin lỗi, có hơi muộn.” Tạ Chất Sâm vừa đi ra khỏi phòng tắm, mặc bộ quần áo ở nhà bằng vải cotton, mái tóc đen ướt đẫm lòa xòa trên trán lấp lánh giọt nước.

“Không sao đâu, mọi người có mặt cùng nhau dùng cơm là được.” Ngồi vào ghế chính, cha Nhiễm cũng không quan tâm lắm, chào hỏi vài câu liền bắt đầu dùng bữa.

Bữa tối gia đình dự kiến mừng sự có mặt của Nhiễm Phỉ nhưng vì cô ta vắng mặt nên cũng trở nên nhạt nhẽo. Hơn nữa, những món ăn phương Tây được chuẩn bị hoàn toàn theo sở thích của Nhiễm Phỉ cũng trở thành vô vị.

Vì sự vắng mặt của Nhiễm Phỉ nên cha Nhiễm cũng không vui, sau khi ăn qua loa vài miếng thì nhanh chóng rời đi, chỉ còn lại Nhiễm Nhiễm và Tạ Chất Sâm tiếp tục dùng cơm.

“Không hợp khẩu vị của em à?” Tạ Chất Sâm cầm trên tay một con dao và chiếc nĩa, với tư thế tao nhã, mỗi một động tác của anh đều bộc lộ vẻ tự phụ của quý công tử thượng lưu.

“Không.” Nhiễm Nhiễm nghiêm túc nói dối, miếng bít tết trên đĩa đã bị dao cắt thành nhiều miếng, nhưng mà khối thịt lại rất to.

Tạ Chất Sâm nhướng mày, không vạch trần lời nói dối của Nhiễm Nhiễm, lại chuyển chủ đề, “Tại sao sáng sớm em lại tự rời đi trước?”

Tại sao? Nhiễm Nhiễm đang cắt miếng bít tết dừng lại, khung cảnh buổi sáng chợt hiện lên trong đầu cô.

Sau khi hoan ái, người đàn ông đi vào phòng tắm để tắm trước, trong khi cô đang dọn dẹp căn phòng sau một đêm lộn xộn của đêm qua. Trên tấm thảm trải sàn, cô tìm thấy điện thoại di động của người đàn ông, vì tâm tư riêng, cô đã bí mật mở khóa mật khẩu trên điện thoại di động của người đàn ông.

11 cuộc gọi nhỡ và hơn 20 tin nhắn văn bản chưa đọc. Tất cả đều đến cùng một người phụ nữ tên Annie.

Annie là ai? Và tại sao cô ta cứ gọi cho anh và nhắn tin cho anh vào đêm khuya? Tại sao cô ta cứ lặp đi lặp lại ba từ giống nhau trong tin nhắn – Người em yêu.

Nhiễm Nhiễm không biết làm cách nào mà cô có thể tiếp tục dọn dẹp phòng mà không thay đổi sắc mặt, sau đó mặc quần áo vào rồi một mình ra ngoài.

Rõ ràng đó là nhà của cô, nhưng cô đột nhiên không thể chịu đựng nổi nếu mình cứ nán lại đó.

Tạ Chất Sâm thấy Nhiễm Nhiễm cúi đầu không nói chuyện, cũng không tiếp tục hỏi bèn buông nĩa và dao xuống rồi xoay người rời đi.

Nhiễm Nhiễm nghe thấy động tác rời đi của Tạ Chất Sâm mà cắn chặt răng, cô siết chặt con dao trên tay, một tiếng bén nhọn chói tai vang lên.

Trong nhà ăn to như vậy lại yên tĩnh đến đáng sợ.

Khi Tạ Chất Sâm quay lại lần nữa, những gì anh nhìn thấy là cảnh tượng trước mắt.

Người phụ nữ cúi đầu, mái tóc dài xõa xuống, chỉ còn lờ mờ lộ ra hai lỗ tai nhỏ, dáng người nhỏ nhắn, nhưng lưng thẳng tắp, giống như vẻ bướng bỉnh và quật cường đã ăn sâu vào trong xương.

Chỉ là lần này Tạ Chất Sâm không hy vọng cô như vậy, anh đã cầm trong tay thứ gì đó khi quay về. Anh đi thẳng đến sau lưng của Nhiễm Nhiễm, hơi nghiêng người rồi đeo vào cổ người phụ nữ một sợi dây chuyền bạc nhỏ.

“Anne không phải tình nhân của anh, cô ta chỉ là người thiết kế sợi dây chuyền này.” Tạ Chất Sâm cúi xuống, cằm nhẹ nhàng áp vào vai Nhiễm Nhiễm, lời nói đầy dịu dàng và nhẫn nại, “Vậy, bây giờ tôi có thể mời cô Nhiễm cùng đi ăn trưa không?”

Một khoảng im lặng kéo dài, đáp lại phản ứng của Tạ Chất Sâm là giọng nhẹ như muỗi của Nhiễm Nhiễm và phần da sau vành tai mềm mại đang dần chuyển sang màu hồng.