Quyến rũ anh rễ – 9
title: ‘Nằm lên bàn cầu anh rể chịch’
Trong gian phòng thanh nhã tràn ngập hương vị tình ái còn văng vẳng tiếng rên nhẹ triền miên và thở gấp đầy uyển chuyển.
Chiếc bàn gỗ cao khẽ lay động, trong ly rượu vang đỏ trong veo và êm dịu mơ hồ phản chiếu vẻ đẹp đầy mê hoặc và quyến rũ lòng người.
Hai gò má của Nhiễm Nhiễm ửng hồng, đôi môi đỏ mọng hơi hé mở, bộ váy không chỉnh tề từ đường viền cổ áo rộng mở, lộ ra dây nội y đen gợi cảm và quyến rũ trên bờ vai tuyết trắng.
Không khí trong phòng dường như trở nên mập mờ và xao động, Nhiễm Nhiễm mảnh mai gục xuống bàn, chống hai tay lên mép bàn và khẽ rên rỉ.
Chiếc váy dài dưới lưng Nhiễm Nhiễm đã bị vén đến thắt lưng từ lúc nào chẳng biết, chiếc quần lót màu đen duy nhất ở hạ thân cũng bị treo trên chân một cách đáng thương.
“Chất Sâm …” Nhiễm Nhiễm cắn môi thì thầm, cảm giác mát mẻ không chút ngăn cản giữa hai chân khiến cô có chút ngại ngùng mà co hai chân vào nhau, nhưng cô không biết rằng hành động này khiến cặp mông vốn đã trắng trẻo lại đầy đặn của cô càng thêm săn chắc và gợi cảm hơn.
Đôi mắt đen của Tạ Chất Sâm sâu thẳm, hơi thở nóng rực của anh phả sau vành tai mẫn cảm của Nhiễm Nhiễm, lòng bàn tay to như lửa bắt đầu nhào mạnh lên bờ mông trắng nõn của Nhiễm Nhiễm.
“Nhiễm Nhiễm, thực sự rất hấp dẫn.” Tạ Chất Sâm vừa thì thầm vào bên tai của Nhiễm Nhiễm, đồng thời tiếp tục tạo dấu ấn trên cặp mông căng tròn và vểnh cao của Nhiễm Nhiễm.
“Ừm … Chất Sâm … Nhẹ một chút …” Nhiễm Nhiễm không ngừng vặn vẹo cái mông nhỏ của mình, để lại dấu tay đỏ ửng của Tạ Chất Sâm.
Sau khi nắn bóp chơi đùa cánh mông một phen thì Tạ Chất Sâm nhấc một cẳng chân của Nhiễm Nhiễm lên rồi dùng đầu gối tách hai chân Nhiễm Nhiễm ra.
Nhiễm Nhiễm khẽ lắc lư thốt lên thành tiếng, hai tay nắm lấy cái bàn chấn động theo, va chạm leng keng đột nhiên vang lên.
“Chất Sâm …” Nhiễm Nhiễm xấu hổ và thẹn thùng với hành động của Tạ Chất Sâm, cô hờn dỗi quay đầu đi lại phát hiện không hề có lực uy hiếp.
Tạ Chất Sâm khẽ nhếch mép cười và cắn trên vành tai ửng hồng của Nhiễm Nhiễm, anh tiếp tục chuyện xấu, đưa ngón tay mảnh khảnh tìm đến miệng hoa vốn đã ẩm ướt, cọ xát vào đài hoa mẫn cảm nơi cánh hoa không ngừng vê nắn đùa giỡn.
“Hừm … Đừng véo mà … Ừm … Chất Sâm … Đừng mạnh như vậy …” Nhiễm Nhiễm ngắt quãng nói ra, mang theo vẻ run rẩy ẩn nhẫn, đào hoa bị kích thích đa dạng, nhào nặn và chơi đùa, khiến cô vặn vẹo cơ thể, cố gắng thoát khỏi sự tra tấn đau đớn và sung sướng mà Tạ Chất Sâm dành cho cô.
Nhiễm Nhiễm càng giãy dụa, phản ứng tự nhiên của cơ thể càng rõ ràng, mật dịch ướt át không ngừng phun ra, hoa kính ẩm ướt bắt đầu trở nên nóng bỏng và trống rỗng.
“Nhiễm Nhiễm đã đói đến chảy nước dãi rồi? Quả nhiên là một dâm phụ thiếu làm …” Đầu ngón tay ướt át khiến đôi mắt Tạ Chất Sâm lấp ánh, anh lẩm bẩm bằng một giọng khàn khàn và mập mờ, những lời nói phóng đãng làm cho mật nước giữa hai chân cô càng tuôn ra nhiều hơn.
“Ừm … Đừng nói như vậy …” Nhiễm Nhiễm đỏ mặt xấu hổ, nhưng phản ứng xấu hổ trong cơ thể khiến cô càng ngày càng không giống chính mình. Cho dù Tạ Chất Sâm có dùng ngón tay trêu chọc cô, cô cũng sẽ nhanh chóng đắm chìm trong biển dục vọng không thể thoát ra này, đáy lòng trở nên tham lam và cũng trở nên cực kỳ dâm đãng.
“Nhiễm Nhiễm vẫn chưa muốn thành thật à? Quả nhiên anh vẫn thích Nhiễm Nhiễm trung thực hơn.” Tạ Chất Sâm vừa kề bên tai nói nhỏ vừa kéo khóa giữa hai háng của mình xuống, giải phóng côn thịt căng phồng và bốc lửa của mình.
“Nếu Nhiễm Nhiễm không thành thật thì anh đây sẽ làm cho Nhiễm Nhiễm phải thành thật, có được không?” Nghe qua thì giọng điệu của Tạ Chất Sâm như đang thương thảo rất dễ khiến người ta nới lỏng cảnh giác.
Côn thịt ở giữa hai chân Nhiễm Nhiễm cọ xát vào miệng hoa huyệt một hồi, mỗi lần cọ vào đều vén lên một ngọn lửa nóng rực không đến vài lần đã khiến cho Nhiễm Nhiễm chủ động ướt át cầu xin.
“Ưm … Vào đi … Anh mau vào đi …” Hoa huyệt vừa ngứa vừa nóng đã sớm lầy lội khó nhịn, Nhiễm Nhiễm vặn vẹo mông, cọ xát hoa huyệt vào côn thịt dựng cao, khát vọng được côn thịt lập tức nhồi vào.
“Nhiễm Nhiễm có phải là một dâm phụ không? Ừm …” Tạ Chất Sâm nghiến răng, nhào nặn cặp mông trắng nõn của người phụ nữ, kiên nhẫn dụ dỗ.
“Vâng … Nhiễm Nhiễm là … Dâm phụ của Tạ Chất Sâm …” Nhiễm Nhiễm gật đầu liên tục với đôi mắt phủ đầy sương, mông vểnh cao và dường như đang cố chứng tỏ với xưng hô dâm phụ của mình.
“Dâm phụ sau này còn hờn dỗi ghen tuông rồi chôn chặt suy nghĩ trong lòng nữa không … Hừ …” Tạ Chất Sâm thở hổn hển tiếp tục ma sát qua lại quy đầu ở hoa hạch làm cho cô liên tục rên rỉ.
“Huhu … Chất Sâm à … Nhiễm Nhiễm sai rồi … Sau này, Nhiễm Nhiễm đều sẽ nói cho anh …” Nhiễm Nhiễm bị tra tấn đến bật khóc, ngón tay nắm chặt thành bàn hơi trắng bệch, sự tủi thân và quyến rũ trong giọng nói của cô cũng có chút khẩn trương, “Vào đi … Chất Sâm … Mau vào đi…”
“Đây mới là Nhiễm Nhiễm ngoan của anh.” Sự cầu xin đầy thẳng thắn và thành khẩn của Nhiễm Nhiễm khiến Tạ Chất Sâm cuối cùng cũng hài lòng nhếch môi, lúc này đôi mắt đen như mực tràn ngập dục vọng và tỏa sáng,
“Nhiễm Nhiễm ngoan, tiếp theo nhất định sẽ khen thưởng cho em.”