Tình đêm mưa bão – 15
Tiếng đập cửa cùng tiếng gọi ồn ào làm Danh tỉnh giấc. Chàng mở mắt mệt mỏi chồm người ngồi dậy. Giấc mơ hãi hùng vẫn còn trong tâm trí, Danh bước ra cửa cất tiếng hỏi: “-Ai đó?
Giọng chàng cau có, đêm Giáng Sinh chàng muốn yên tĩnh nghỉ ngơi thì có người phá khuấy. Danh nghe tiếng trả lời: “Hê, mở cửa lẹ dùm, Hùng đây.
Danh mở nhanh cánh cửa. Hơi lạnh của ngày mùa đông tuyết giá ở Virginia thổi hắt vào mặt Danh làm chàng tỉnh hẳn người. Danh làu nhàu: “-Ði đâu mà giờ này còn mò tới đây?”
Hùng cười ha hả trả lời: “Mẹ kiếp. Tối nay Giáng Sinh, ông nằm chèo queo ở nhà một mình làm gì. Ði chơi với bọn tui.”
Danh lại hỏi: “Ði chơi cái gì?”
Hùng vổ vai chàng: “Thì đi nhảy đầm, uống rượu, và nghe Hồ Thu hát”
Danh nhún vai: “Có gì lạ đâu?”
Hùng lại cười: “-Có chớ, ông phải đi nghe Hồ Thu hát. Ông là người mê nhạc Trịnh Công Sơn, ông nghe tôi lần này mới được. Nhất định tối nay phải kéo ông ra khỏi nhà. Mẹ kiếp, Ông định trùm chăn nhất định tu phải không?”
Danh cười. Người bạn mới trẻ tuổi này của chàng sống bạt mạng, làm việc cũng dữ mà chơi bời thì phải kể là có hạng. Hùng hay chửi thề, kiểu của Lệnh Hồ Xung, nhân vật hắn yêu thích trong chuyện kiếm hiệp lừng danh Tiếu Ngạo Giang Hồ của Kim Dung.
Nhưng lý do chàng và Hùng gắn bó nhau như bạn thân tình là những ngày trôi nỗi phiêu bạt trên trại tỵ nạn Puleau Bidong, Mã Lai. Giấc mơ hãi hùng chợt hiện ra trong tâm trí chàng không thiếu một chi tiết. Danh rùng mình. Tự nhiên chàng muốn đi ra khỏi nhà, và uống thật say. Ðể quên.
Danh nói nhanh với Hùng: “Bạn chờ tui một chút. Tui đi thay áo.
Hùng cười ha hả: “-Dậy mới được chớ!”
Trên đường đi đến điạ điểm dạ hội Giáng Sinh, Danh ngồi yên lặng nghe Hùng huyên thuyên nói chuyện. Giấc mơ. Không . Không phải là giấc mơ mà là sự thực. Sự thực của kinh hoàng . Sự thực của mất mát . Chuyện xảy ra đã hơn năm năm, mà chàng vẫn còn thấy rõ việc đã xảy ra như mới ngày hôm qua. Nó khắc sâu hằn trong ký ức của chàng, rồi len lỏi vào những giấc ngủ. Từng chi tiết. Từng giây phút . Trùng trùng sống lại. Những đêm mất ngủ làm Danh già nhanh. Tóc chàng bỗng chốc bạc trắng không ngờ. Danh nhắm mắt…
Sáu năm trước đó…
Danh là người sống hạnh phúc hơn nhiều người trong cùng hoàn cãnh như chàng sau những năm đi tù “cải tạo”. Danh nhắm mắt mà hình ảnh của Mai và Lành hiện ra trong tâm trí chàng không thiếu một chi tiết. Cả hai cùng là vợ của chàng. Hai người đàn bà cùng yêu chàng không suy tính, dâng hiến tình cảm và thể xác trong mê đắm và hoan lạc của thương yêu. Những đêm vùi mình vào da thịt ấm áp của hai người vợ là những chuỗi sung sướng của hạnh phúc da thịt trọn vẹn cho nhau. Cho đến lúc có người bạn thân cũng là bác sĩ ở Cấn Thơ liên lạc với chàng bàn soạn cho một chuyến vượt biển tìm tự do.
Tự do. Tự do.
Hai tiếng này không còn mang nhiều ý nghĩa với chàng lúc này. Nhưng vào những năm tháng lúc đó, bị trói chặt trong những ràng buộc của thiếu thốn vật chất và một chế độ chính trị xuẩn động thì quả tình Tự Do là niềm hy vọng le lói còn lại,như một thứ ánh sáng cuối đường hầm đối với chàng. Danh âm thầm chuẩn bị móc nối với tổ chức của người bạn để cùng với Mai, Lành và bé Tâm đào thoát.
Mai cũng đồng ý theo chàng vì nàng cũng hy vọng tìm lại được Thu và Trung đã vượt biển 6 tháng trước đó. Lá thư Thu gởi về nhà cho Mai rất vắn tắt chỉ báo cho Mai biết rằng nàng chuẩn bị cho một chuyến chở phân bón rất xa và sẽ đi vắng rất lâu. Mai nói với Danh: “Vậy là Thu nó đã đi rồi. Cầu trời Phật che chở cho nó mọi sự bình an.”
Mai nói mà giọng sủng nước mắt. Có điều Danh không bao giờ ngờ được là chuyến đi của cái gia đình nhỏ bé của chàng lại rơi vào số phận của hàng trăm ngàn người Việt Nam bất hạnh trên đường đi tìm một bến bờ tự do.
Danh còn nhớ cái ngày kinh hoàng của số mệnh nghiệt ngã, một lần nữa chụp phủ trên chàng. Những năm tháng tù đày vừa chưa nguôi ngoai vết thương thì lần này định mệnh xáng bổ lên đời chàng một nhát dao chí tử.
Một nhát chém cho đến bây giờ vẫn là vết thương chảy máu trong lòng chàng… Ðó là một ngày như mọi ngày vào cuối tháng bảy năm 1981 ở Cần Thơ. Tổ chức móc nối đưa người lên tàu đều được xuông sẻ. Con tàu nhỏ nhưng đã được thiết kế khéo léo để có thể vượt chẻ sóng biển đã phăng phăng trực chỉ hải phận quốc tế khi trời còn mờ mờ sáng. . Bác sĩ Hải cùng với một sĩ quan hải quân đã tổ chức gần như hoàn hảo cho chuyến vượt thoát này. Trên tàu chỉ có 5 gia đình, tổng số người khoảng chừng 45 đến 50 . Nước uống, thực phẩm đều được dự trữ dư dùng.
Danh nhìn sóng nước xung quanh mà thấy chiếc thuyền của mình còn thua một cây kim nhỏ trôi nổi trên mặt đại dương mênh mông. Kế hoạch của Bác sĩ Hải là hy vọng tìm được tàu vớt người tỵ nạn khi ra đến hải phận quốc tế. Những ngày sau đó không cho một tia hy vọng nào. Không tàu nào cứu. Không tàu nào quan tâm đến chiếc ghe nhỏ lênh đênh trên mặt biển. Ðến ngày thứ năm thì người sĩ quan Hải quân lộ vẻ thất vọng và lúng túng trên gương mặt của ông. Một buổi họp ngắn diễn ra giữa Bác sĩ Hải, Danh và ông Hiền, tên vị sĩ quan, để quyết đinh phải làm gì cho chuyến hải hành bất trắc này.
Nước uống thực phẩm và xăng dầu dự trữ có hạn nếu cứ tiếp tục chạy quanh cầu cứu vô vọng thì chẳng chóng thì chầy nguồn dự trữ sẽ cạn. Ông Hiền đề nghị trực chỉ Mã Lai. Vấn đề là xăng dầu có còn đủ hay không. Còn nước còn tát, mọi người trong cuộc không còn cơ hội nào khác hơn.
Ðến đêm thứ bảy thì một trong hai cái máy đuôi tôm quạt nước có vấn đề. Nó khục khặc rồi chết hẳn.
Ðêm thứ tám thì ông Hiền nói với Danh tình hình nguy cấp tới nơi. Trữ lượng dầu sẽ không còn đủ để chạy máy. Bưổi sáng hôm đó Ông Hiền thả neo giửa biển họp bàn tìm đường giải quyết. Còn nước còn tát, Ông Hiền đề nghị đốt lửa cầu cứu. Nét thất vọng xen lẫn tuyệt vọng và sợ hãi hiện rõ trên nét mặt mọi người.
Hai ngày sau đó tình trạng trở thành đen tối. Biển động dữ dội. Con thuyền nhỏ không là cái gì đáng kể ở giữa đại dương trùng trùng sóng dữ. Ông Hiền vẫn can đảm đối diện với từng cơn sóng xô đẩy . Nhưng Danh nhớ cơn sóng lớn cuối cùng ập lên. Nhận chìm tất cả. Cơn sóng mà chàng vẫn mang theo trong mộng mị suốt bao nhiêu năm dài. Cơn sóng cướp mất trong tay chàng Mai, Lành , Bé Tâm và cả cái hy vọng đem vợ con đến một bến bờ tự do.
Danh cũng không hiểu tại sao mình có thể sống sót. Chàng chỉ có thể giải thjích giống như Hùng giải thích là: “Tại cái số ông chưa chết” Thực ra Hùng là người cứu sống chàng. Hai ngày sau đó tàu Hùng đi ngang qua khu biển nhận chìm tàu của Danh. Hùng nói: “Tui thấy ông trôi lình bình, ông ôm chặt cái thùng nhựa nên còn nổi. Cũng còn vài người nửa nhưng họ chết hết rồi nên bọn tui phải bỏ lại.”
Hùng trở thành người bạn an ủi chàng trong suốt thời gian ở trại tỵ nạn Mã lai. Cũng chính Hùng ghép chung chàng vào gia đình hắn, khai là anh em bà con, để chàng được đi sang Mỹ chung. Danh sống như người du mộng. Chàng bềnh bồng trong những giấc mơ của mộng và thực. Của quá khứ êm đềm. Của hoan lạc da thịt. Và cái khủng khiếp của những con sóng dữ….
Danh giật mình khi nghe Hùng la lớn: “Tỉnh dậy đi ông ơi! Dzô đây uống vài ly cho ấm bụng.”
Cái “club” nhỏ chứa được vài trăm người nhưng trang trí nhẹ nhàng, không khí văn nghệ. Cái bục trình diễn ở một góc trang bị đầy đủ thiết bị âm thanh thượng hạng. Khi Danh vào thì chàng thấy mọi người đang yên lặng lắng nghe. Tiếng đàn guitar trầm ấm trong một nhạc phẩm quen thuộc của Trịnh Công Sơn:
“Ôm lòng đêm nhìn vầng trăng mới về. Nhớ chân giang hồ. Ôi phù du từng tuổi xuân đã già, một ngày kia đến bờ. Ðời người như gió qua….”
Bài hát. Ôi bài hát của một thời xuân trẻ. Bài hát của Mai yêu chàng. Bài hát của phôi pha còn lại trong lòng chàng.
“…Bàn chân ai rất nhẹ tựa hồn những năm xưa”
Nước mắt Danh ứa ra. Khi người nữ ca sĩ ngửng đầu lên thì Danh như muốn nghen thở. Ca sĩ Hồ Thu mà Hùng nhắc tên là Thu của chàng năm nào. Của đêm mưa bão. Trùng trùng bủa vây chàng là những cảm giác. Của kỷ niệm chôn kín trong lòng. Thì Thu cất tiếng hát một bài nhạc khác. Cũng của nhạc sĩ họ Trịnh. Chưa bao giờ Danh có thể cảm nhận được cái cảm giác đau xé trong tim như lúc này.
“Hai mươi năm xin trả nợ người. Trả nợ một thời em đã bỏ ai. Hai mươi năm xin trả nợ dài Trả nợ một đời em đã phụ tôi…
Danh yên lặng trong bóng tối . Chàng lặng lẽ ngắm nhìn người con gái năm nào đã trao cho chàng tất cả. Tình yêu và đam mê xác thịt tình đầu…Thu vẫn đẹp kiêu sa, đẹp nồng nàn. Bên cạnh nàng là một chàng trẻ tuổi đệm đàn guitar. Hùng nói nhỏ bên tai chàng: “Ðừng có yêu vội. Người đàn guitar bên cạnh cô Hồ Thu là ông xã của cổ…”
Danh yên lặng không nói gì …cho đến lúc những dòng nhạc cuối cùng buông xuống…
“Bao nhiêu năm bỗng lại nhiệm mầu Trả nợ một lần quên hết tình đau.. Hai mươi năm vẫn là thuở nào Nợ lại lần này trong cõi đời nhau…”
Danh thoáng nhìn thấy bóng mình trong tấm kính lớn sau bar rượu. Chàng trong gương là mặt mày nhăn nhúm. Vết hằn của năm tháng và ký ức đau khổ của mất mát đã nhanh chóng biến dạng bác sĩ Danh thành một ông già tóc bạc…
Chàng nói nhỏ trong miệng: “Ừ Thu, … Nợ lại lần này trong cõi đời nhau.”
Danh bước ra ngoài. Không trả lời câu hỏi của Hùng . Chàng đốt điếu thuốc lá. Ðêm đông lạnh lẽo. Tuyết rơi trắng lả tả. Danh đi trong đêm tối mịt mù ngoài kia….Bóng đêm như một định mệnh nghiệt ngã tiếp tục chụp phủ trên cuộc đời chàng.